Anh đã đi rồi! Đi thật sao?
Còn đâu câu nói tiếng cười chào
Vần thơ anh viết còn nguyên đấy
Thổn thức cõi lòng ngỡ chiêm bao
Vẫn gọi phone anh để đổi trao
Tâm sự đầy vơi...lúc lệ trào
Anh khuyên tôi giữ gìn sức khỏe
Chớ có đùa vui với bệnh đau
Nay anh đi rồi đi thật xa
Trút bỏ cô đơn lạnh mái nhà
Quên đàn Gà nhỏ sầu tao tác
Chú Cún thẩn thờ chẳng kêu la
Bao chuyện vui buồn anh kể ra
Ôn lại nghe lòng đổ mưa sa
Anh ơi chuyện phiếm nào đã hết
Sao nở quay người bỏ đi xa
Tôi khóc thương người bạn thân tôi
Anh biết, sẻ chia nỗi đau rồi
Nay tôi lại khóc lìa anh đó
Mong cõi niết bàn anh thảnh thơi
Tôi quá bàng hoàng anh biết không?
Đời người vay mượn chốn mênh mông
Anh mang trả hết về quê sớm
Ứa lệ trong tôi ướt nỗi lòng
Thôi hãy yên lòng ngủ thật ngon
Thong thả chu du khắp núi non
Vòm trời an lạc Mây về nhé!
Thương tiếc vô cùng dạ héo hon
Anh đi thật rồi đi quá nhanh
Nén hương trầm muộn gửi đến anh
Bài Thi đường cũ ai cùng họa
Sao bỏ nửa chừng hỡi Châu Thanh