.

.

Thứ Tư, tháng 3 27, 2013

TẶNG BẠN PHƯƠNG XA




HỒI ỨC

Mới hôm nào...những đêm trăng mờ tỏ
Bọn chúng mình tha thẩn dưới sương đêm
Tiếng côn trùng rỉ rả cất tiếng rên
Ngồi nhớ lại sao mà thương nhớ quá!

*
Vùng quê nghèo...lá rừng rơi lả tả
Nồi khoai bùi...với câu chuyện thần tiên
Lủ trẻ thơ xóm nhỏ thật ngoan hiền

Vừa mới đó mà nay già hết cả
*
Ngã rẽ đời...kẻ quê người xứ lạ
Tiếng đàn buồn vang vọng lại nhớ quê
Tuổi hồn nhiên...hiểu sao hết ê ch
Đêm chìm đắm vào ghita mơ mộng
*
Con sóng đời đưa ta theo cuộc sống
Mãi bập bềnh xô đẩy đứa một phương
 Gặp lại nhau...biết bao chuyện vui buồn
Tóc điểm bạc da đồi mồi...nhớ lại

4 nhận xét:

  1. Hồi đó chúng mình còn thơ dại .
    Người thương tôi mà tôi có hay đâu .
    Tôi vô tình nào có biết người đau .
    Nay nhắc lại trách mình sao khờ quá .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thương thầm anh...lệ lòng rơi lả chả
      Anh nào hay nào có biết gì đâu
      Bước cô đơn lặng lẽ với nỗi sầu
      Tình đơn lẻ nên dễ thành dĩ vãng...hì hì yêu một mình nên hổng thèm nhớ đâu...

      Xóa
  2. Tuổi thơ vô tư, ngơ ngác, nhưng cũng thật dữ dội....

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dạ tuổi thơ là tuổi đẹp nhất anh ah...hồn nhiên trong sáng , quậy cũng ko ai bằng hì hì

      Xóa